“ĐÃ BAO LÂU RỒI VỢ CHỒNG KHÔNG ÔM NHAU NGỦ ?”

“Sáng nay chồng mình đi làm muộn hơn mọi ngày. Lão vòng tay qua đầu mình rồi ôm trọn vợ vào lòng. Mình thức giấc cáu kỉnh:
– Đi làm thì đi đi! Em đang ngủ làm tỉnh cả giấc.
Lão nhìn mình cười cười rồi vẫn ôm như thế, lão kể lể bằng cái giọng trầm trầm nghe tâm trạng lắm :
– Hồi xưa ý, lúc đang yêu nhau, vợ hay nằm vào lòng anh, ôm anh như này ngủ này. Xong anh mà quên thả ra cái là vợ tỉnh giấc luôn, bắt ôm lại này…Mình vẫn còn ngái ngủ:
– Rồi sao nữa, tự dưng chồng kể làm gì?
– Xong rồi năm đầu cưới nhau, vợ có bầu nên chỉ nằm quay lưng lại anh để anh ôm đằng sau cho vợ ngủ này…
Lão vừa nói, vừa đẩy mình quay lưng lại, rồi thực hiện luôn cái ôm ấy.
Mình bắt đầu tỉnh ngủ và để ý đến tâm trạng trong giọng điệu của chồng. Hình như ảnh có điều gì muốn nói.
– Xong rồi thế nào nữa chồng?
– Xong rồi năm tiếp theo là chồng như này này. Thích cực!
Nói rồi lão kéo tay mình dang rộng ra, lão gối lên vai mình, dụi dụi cái đầu:
– Vợ hồi ấy hay ôm chồng ngủ như này này…
Mình im lặng, anh ý nói tiếp:
– Rồi năm tiếp theo là như này này…
Lão gối đầu mình lên tay lão, vài giây rồi đẩy mình ra nói:
– Tránh ra đi, anh mệt lắm, mỏi tay lắm, yên cho anh ngủ!
Lão mô tả lại từ hành động đến lời nói xong rồi quay sang nhìn mình cười:
– Đấy, anh bị xấu tính ý nhờ!
Mình thấy lặng trong lòng:
– Còn giờ thì sao chồng?
Chồng mình đẩy mình quay lưng lại, anh ấy cũng nằm quay lưng lại phía lưng mình, rồi nói:
– Đợt này vợ chồng mình như này này. Vợ thấy khó chịu không? Anh ôm vợ, vợ toàn đẩy anh ra, rồi vợ kêu “Có im cho em ngủ không?”, xong rồi vợ nguẩy… cái mông lại phía anh. Anh thèm vào nên anh cũng quay lưng lại luôn!
Mình chẳng đợi lão nói hết, quay lại, rúc vào cánh tay lão:
– Đi làm muộn tí nhá, cho em ôm 10 phút…
Chồng mình cười âu yếm. Cảm giác yên bình đến lạ.
Tự dưng thấy lòng chông chênh. Có khi nào cuộc sống bộn bề cơm áo, đã khiến ta vô tâm với những cảm xúc yêu thương đơn giản ấy. Ta hay trầm trồ ngưỡng mộ những cái nắm tay trong phim, ghen tị những quan tâm nhau của người dưng… mà đâu biết những điều ấy tự mình có thể làm cho người mình yêu thương. Để rồi đến lúc mất đi lại đổ lỗi cho đối phương bạc tình.
Tình cảm luôn phải và cần sự vun đắp, nuôi dưỡng từ những cảm xúc giản dị nhất. Đã bao lâu rồi hai người không cầm tay nhau? Đã bao lâu rồi không ôm nhau ngủ? Đã bao lâu rồi không nhìn sâu vào mắt nhau, làm những điều mà ngày ấy đã khiến chúng ta ở bên nhau? Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là cái mình đang có ở hiện tại. Đừng để đến lúc nhạt phai mới biết lỗi là do mình từng hờ hững.”
——–Nguồn: ST——–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *